Just for ‘ I know’


Chỉ là vài điều mình được feedback lại, và vài điều mình muốn chia sẻ. Đơn giản, thế thôi ~ Dài lắm lắm đấy =))

I Know – My feelings…- By Reika

Thật đáng tiếc vì đã không thể viết cái bài này ngay hôm được đầu tiên được cầm quyển PTB trên tay, vì để đến giờ này, thì cảm xúc đã trôi tuột đi gần hết mất rồi! *thở dài*

Hôm nhận được quyển PTB, như ss đã nói với Yunnie cưng òi ý, là ss bị cô hành cho tơi tả, tâm trạng ss hôm đó cũng chẳng hề tốt đẹp, nhưng mà tự dưng bước chân vào nhà nhìn thấy gói bưu phẩm trên bàn ăn, thật sự ss nghĩ, có lẽ, xui rủi hôm nay đến lúc này là đỡ rồi nhỉ! *tung tăng*

Thật sự ss rất vui, là lần đầu tiên có một thứ chỉ thuộc về Yunnie, thuộc về Jung Yunho, thuộc về Uknow Yunho, thuộc về Yunholic, chứ không phải là cả 5 người, hay YunJae, ở trong phòng ss, trên bàn học của ss! Cảm giác cầm nó thật sự dễ chịu! :”>

Lúc nhìn thấy cái bìa ấy, hình ảnh ấy, màu sắc đấy, rất là hợp nhãn ss a:”>  Cơ mà thật ra ss vẫn thích nó có sắc vàng hơn một chút, là màu vàng của giấy báo để lâu! :”> Vì ss đã từng nói ấy, ss thích cái màu báo cũ ấy kinh khủng! : )) Ss rất hài lòng với cái bìa này ý, không có bịt đầu, không sợ bị nếp gấp, rất là đúng gu của ss, vì ss mê các thể loại bìa cứng kinh khủng! :”>

Bây giờ đến nội dung nha! Khi ss đã lật qua chừng vài trang, vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, lúc đầu không nghĩ ra nó là cái gì, nhưng một hồi thì chợt nghĩ, là pro5, là bio của Yunnie! Một Yunholic như ss, có lẽ sẽ chẳng quên những điều như pro5, ngày sinh, hay sở thích của Yunnie, nhưng ss không tự tin rằng ss sẽ không bao giờ quên những điều ấy cả. Một ngày nào đó, khi ss không còn đủ thời gian và tâm sức để yêu Yunnie nhiều như lúc này nữa, thì cái còn lại trong ss có lẽ chỉ còn là ấn tượng về một gương mặt nam tính như thế, một bờ vai như thế, một cá tính như thế, còn những thứ như tình yêu đấy có ngày sinh như thế nào, quê hương, học tập, những bước đường ra sao, thì chỉ còn lại là một mảng mơ hồ mà thôi! Ss là thế, ss tin có những thứ là mãi mãi, nhưng những thứ đó không nhiều, hoặc là có là mãi mãi, cũng không thể luôn là một mức độ như thế này, thế nên, ngay lúc này, ss vẫn muốn được ghi lại những điều đó, không chỉ bằng cái trí nhớ tồi tệ ngắn hạn và tạm thời này của ss, mà bằng cả giấy, cả bút, cả mực in, cả kỉ niệm nữa cơ. Nên ss nghĩ, có khi, ss sẽ tìm một nơi nào đó trong quyển PTB này, để ghi lại những điều như thế! Ngắm nhìn chữ viết tay của mình trên quyển PTB mình thích, cũng là một điều hay mà! :”>

Ss không phủ nhận đâu Yunnie, em nói đúng í, quyển I Know thật sự rất u ám. Không phải chỉ vì sắc đen ấy đâu, mà thật ra dù có là sắc gì thì những bức ảnh của Yunnie cũng sẽ có chút gì đó buồn, vì mắt Yunnie chẳng phải một đôi mắt biết cười, dù có cười thật tươi, thì ánh mắt cũng sẽ vẫn có chút gì đấy … không vui! Với ss thì là thế ấy, những đôi mắt nâu, ss lúc nào cũng có cảm giác đôi mắt ấy luôn chất chứa tâm sự! Mắt mẹ ss là một màu nâu nhạt trong vắt, nhưng mắt ss là một màu đen, và chỉ có đen mà thôi! : )) Từ nhỏ ss đã thích những đôi mắt nâu, vì đẹp, nhưng cũng buồn!

Hầu hết những bài trong PTB của em ss đều đã đọc, ở đâu đó, một fan hay lượn lờ thì dễ thế thôi mà! : )) Nhưng ss cũng nghĩ em đã chọn lọc khá tốt! Ss thích bài về Mắt nâu, dù ss đã đọc từ lâu, nhưng ss vẫn thích khi thấy nó! :”> Ss cũng thích bài của em, với cái lưng và bờ vai của Yunnie, cảm nhận của em và ss đối với cái lưng ấy không hoàn toàn giống nhau, nhưng ss thích những điều em viết, theo một cách nào đó!

Sẵn tiện nói về lưng, ss sẽ nói về phần dành cho những bức ảnh về lưng nhá! Như đã từng nói, ss thích những bức ảnh chụp lưng của Yunnie, cả Joongie nữa, vì, chẳng ai đi tô vẽ cho một cái lưng, nên nó chân thật, cũng theo một cách nào đó!

Ss rất thích trang này, và Yunnie ơi, khi nhìn vào trang này, ss đã rất buồn đấy! Em có thấy rằng, để một bên là Yunnie giữa các thành viên và một bên là Yunnie đơn độc, trông thực sự rất đau lòng hay không? Và cũng vậy, một bên là bóng lưng của Yunnie được chiếu sáng cùng mọi người, còn bên kia, một bóng lưng khuất sau ánh sáng. Câu ss thích trong trang này là người ta … “ít khi để ý khoảng tối đằng sau anh”. Lần này, em đã đưa khoảng tối ấy ra rồi đấy, bóng lưng đơn độc, và khuất sáng của Yunnie. Ở nơi được chiếu sáng kia, là Yunnie tự tin và vững vàng giữa các thành viên còn lại, còn nhìn sang bên cạnh, cũng Yunnie đó thôi, nhưng chiếc lưng ấy ơi, tự tin có lẽ chỉ để phô bày ra bên ngoài, trên gương mặt mà thôi, còn cái bóng lưng kia, nó vẫn thẳng đấy, nhưng có cả gắng gượng, cả gồng mình. Đứng nơi sân khấu, giữa những tiếng khen chê khác nhau, giữa hoàn cảnh phức tạp bây giờ, giữa những âu lo, những stress đến mức trầm cảm, Yunnie của chúng ta, siết chặt micro mà gắng gượng, vất vả lắm rồi, có đúng không?

Điều an ủi ss trong trang này, là trong bức hình đứng giữa mọi người, kiểu chéo chân của Yunnie thật làm ss nhớ đên Joongie!:”> Tình yêu với YunJae của ss có nơi vỗ về nữa òi, đúng là fan gơ!:”>

Bức ảnh này tuy không xếp cạnh những bức ảnh khác về lưng của Yunnie, nhưng đây cũng là bức ảnh ss rất thích! Phải nói là, ss thích cả trang này, từng chữ, từng câu, từng lời hát, và cả bài hát đấy nữa, là nỗi ám ảnh của ss, và là bài hát ss dịch tặng cho 5 chàng trai ấy.

Even if I gently touch me, I’ll break immediately
I don’t need you to lie to me with momentary kindness
Because I’ve closed the door to my burdensome heart
I’ve been in agony and can’t even breathe
I just give in to frailty now
And so the egoism of my sins

Dù chỉ là nhẹ nhàng khẽ chạm, tôi cũng sẽ lập tức vỡ tan
Tôi không cần em phải dối trá với tôi chỉ vì những ân cần trong thoáng chốc
Và tôi cũng đã khép chặt cánh cửa kia nơi trái tim tôi trĩu nặng
Tôi đã từng đau đến mất đi hơi thở
Tôi buông tay, để giờ đây chỉ còn là yếu đuối
Và cả cố chấp đầy tội lỗi trong tôi

Vtrans: reika@DNC

“Không phải tôi kiên cường, mà là tôi phải trở nên kiên cường.” và cả NO PAIN NO GAIN, cũng là những câu ss thích. Nhưng quan trong hơn, bức ảnh kia, chính là minh họa tuyệt vời cho những điều bằng chữ bằng lời trên kia. Là Yunnie giữa gió mưa, giữa khó khăn thử thách, và là Yunnie đang chống chọi một cách kiên cường, là Yunnie “phải trở nên kiên cường”.

Kiên cường và có cả đớn đau. Nên ss thích ngắm nhìn những bức hình về bàn tay không đẹp, cả những vết sẹo của Yunnie. Nhiều bức hình về Yunnie đã bị xóa mất vết sẹo trên mặt, nhưng tất nhiên cũng có nhiều tấm vẫn còn. Khi nhìn thấy những hình ảnh em chọn lọc, có vết sẹo ấy, ss thích. Ss vẫn nghĩ, vết sẹo ấy chẳng thể làm cho Yunnie của ss kém đẹp trai đi chút nào được, sao lại phải xóa nó đi. Ss thích những thứ gì đó nó chưa hoàn hảo, vì thế mới là con người, nên ss cũng thích gương mặt của Yunnie với một vết sẹo nhỏ mờ nhạt, hơn là những gương mặt được chỉnh sửa, và cả tô vẽ, một cách đàng hoàng.

Ầy ầy, có vẻ là ss đã lại lảm nhảm lung tung quá òi!:”> Cơ mà tính ss là đã sa vào cái gì là bị cuốn theo, văng ra khỏi mục đích chính! : ))

Ss viết cái này khi đã vác cái lap lên giường, tắt đèn và nằm trong chăn, chứ không ôm quyển PTB, nên ss dùng trí nhớ và ấn tượng, để viết ra những điều này. Mà tất nhiên, có thể ss đã quên mất vài thứ ss muốn nói, mà cũng có thể không, vì ss vốn chẳng hề tự tin vào cái trí nhớ của mình!:”> Nhưng những gì ss viết, đều là tấm lòng của ss!:”>

À, ss nghĩ ss không thích font chữ của em lắm! :”> Đánh máy thì có lẽ đẹp, nhưng khi in ra, khoảng cách giữa dấu nặng và chữ nằm trên cái dấu ấy thật sự quá gần, mà mắt ss cũng kém nữa, nên ss cứ thấy dấu nặng ấy nó dính vào chữ phía trên. Nên với ss, có lẽ font chữ này không phải là một font chữ hoàn hảo để viết tiếng việt. Nhưng nó rất dễ nhìn và dễ đọc, nên có lẽ không sao! :”>

Ss đã có thể chấm dứt màn tự kỉ lảm nhảm ở đây rồi!:”> Chúc Yunnie cưng sẽ cho ra đời thật nhiều sản phẩm thật chất nhá! :X

Reply by Yunnie_chan

Cám ơn ss đã viết cho em một bài nhận xét tỉ mỉ và đầy cảm xúc thế này ~♥

Em làm cuốn này, điều đầu tiên thực lòng mong mỏi là muốn có một thứ gì đó riêng của con người này, một thứ gì đó nói lên được một phần bản thân con người này, không phải là chiếc mặt nạ anh vẫn đeo. Khi em làm những cuốn riêng lẻ của từng thành viên, em muốn cái gì đó hơn cả những bản profile. Những bản profile đâu đâu ss cũng search được trên mạng, và những ai đã mua cuốn này đều ít nhiều biết những thông tin cơ bản đó. Em tin rằng ss à, khi đã yêu ai đó đủ lâu và đủ nhiều, thì sau này dù tình cảm có phôi pha mình vẫn sẽ nhớ về điều đó. Nó như một thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức, có thể ngủ quên trong quá khứ nhưng khi cần vẫn sẽ bật ra. Sở thích, chiều cao, cân nặng, mẫu bạn gái lý tưởng có thể thay đổi theo thời gian, và cũng chẳng ai lấy gì làm đảm bảo rằng đến bây giờ anh ấy vẫn thích như thế. Chỉ cần nhớ ngày sinh và quê hương là đủ, em tin dù có 10 năm sau này đi nữa ss vẫn sẽ k quên đâu ^^ Nếu có quên, khi đọc lại cuốn này, nó sẽ khơi gợi lại tiềm thức cho ss. Nhưng em cũng nhẹ nhõm vì biết ss đã giải quyết đc vấn đề đó rồi. Đằng sau có một trang cho ss ghi ấy ạ, không thì ss cứ ghi chú vào những chỗ ss thích, như một cuốn sổ tay vậy ;) Em rất là khoái thế

Khi làm cuốn này, em thực sự không muốn nó tươi sáng như cuốn của Jae, không hiểu sao nữa. Giống như mỗi cuốn ptb em làm, đều có một phong cách riêng biệt: của Jae là sự ấm áp, tươi sáng; của Min là sự điềm đạm; đặc biệt cuốn này là bóng tối. Như em lấy hết phần u ám trút vào cuốn này vậy, vì thực sự con người này có vui nhiều như người đó thể hiện ra đâu. Ở tất cả mọi phần, kể cả phần Optimistic đều có một thứ u ám gì đó lẩn khuất và lởn vởn; khiến người đang đọc bỗng dưng thấy chùng lòng. 

Về phần những cái lưng, ss có nhớ em đã từng nói rằng có một trang trong phần đó em rất thích không? Ss đã đoán đúng trang em thích rồi đấy. Em đã cố tình chọn hai bức ảnh đối lập nhau như vậy, và mong chờ ai đó sẽ nhận ra ẩn ý của mình. Không phải anh ấy đang rất cô đơn sao, nhìn bờ vai anh ấy đang gồng lên xem, khác hẳn bờ vai thả lỏng khi đứng cùng 4 con người kia. Trong bức hình 5 người, em thấy ấm áp nhất là khoảnh khắc Junsu đứng sau lưng anh ấy và nhẹ đặt một bàn tay lên lưng anh. Cảm giác nó đầy sự tin tưởng, cảm giác như nó đang bảo ‘có em đằng sau anh đây, đừng lo’. Bây giờ còn ai đặt tay sau lưng vỗ về anh? 

‘No pain no gain’, nó là phần em suy nghĩ nhiều nhất. Lúc đầu, em thật sự lật muốn tung cuốn từ điển để có thể tìm đc từ nói lên những đau đớn ẩn giấu bên trong con người này mà vẫn k thấy. Tình cờ, một lần nghe nhạc đúng đến No pain no gain của DB, em đã giật bắn người và nghĩ không từ nào hợp hơn nó. Em đã đọc bản trans của ss trước khi làm phần này, và em nghĩ không có lời nào hợp hơn bài này. Và cả cái hình nữa, giống như chúng tự động khớp vào nhau vậy ^^. Điều em thích nhất khi ngồi làm ptb này là việc có thể soi rõ từng vết sẹo trên mặt và cổ Yunho, trên trán này, đuôi mắt này và cả vết sẹo ở họng nữa. Nhưng vì nhiều bức hình người chụp đã xóa mất, hoặc do góc độ chụp không thấy và một phần do in ra nên không thể nhìn rõ. Thật ra, em thích những vết sẹo, vì chúng gợi nhắc cho ta những đau thương đã từng trải qua, một-cách-chân-thật nhất.

Về font chữ, em sẽ để ý lại ạ. Vì hiếm font chữ tiếng việt vừa đẹp vừa sang lại dễ đọc. Thường người ta dùng font tiếng anh nhiều hơn, nhưng em vẫn sẽ cố gắng tìm kiếm những font tiếng việt đẹp ;)

Làm PTB, em chỉ thích nhất là đọc những bài cảm nhận thật chi tiết và nhiều cảm xúc như của ss đây. Em cần nhiều hơn những lời khen ‘đẹp lắm’, ‘hay lắm’,’xúc động lắm’…vì một sản phẩm làm ra mà có thể truyền cảm hứng cho người khác và khiến người đó suy nghĩ, quả thật hạnh phúc. Việc có thể tranh luận về PTB của em, nói rõ ra những ẩn ý mình chứa trong đó, thật tuyệt ss à. Em thật lòng cảm ơn ss ~♥

———————————————————————————————–

I Know Review – By Linh JK

     

Những dòng này tuy không có hay ho đặc sắc lắm, nhưng đó là tất cả những suy nghĩ, tình cảm của emvề I know và về Jung Yunho – con người em luôn yêu thương ~

I know … Ngay từ khi biết tên cuốn ptb, em đã tự hỏi, liệu nó sẽ chứa đựng những điều gì? Trong mắt em, Yunho là con người cứ ngỡ như chẳng có gì bí ẩn, chẳng phải là người nội tâm hay đa chiều như Jaejoong hay Yoochun, nhưng chính anh là người ít bộc lộ bản thân nhất. Dường như Yunho luôn đeo khư khư chiếc mặt nạ thuỷ tinh để giữ cho anh một vẻ hoàn hảo, mạnh mẽ của người thủ lĩnh. Và khi lật trang đầu của “I know”, em chợt nghĩ rằng “a~ ss này cũng giống mình đây”. Em rất chú ý đến vết sẹo lớn trên mặt anh, và em rất thích khi ss lấy nó làm hình ảnh mở đầu cho cuốn ptb cùng những câu hỏi dường như luôn ám ảnh em
“… I know”

Mỗi phần trong cuốn ptb đều để lại trong em một ấn tượng nhất định.

Unforgetable..

“Yunho là một con người sinh ra là để làm thủ lĩnh”

Có người đã nói với em như vậy, nhưng em cho rằng điều đó không hoàn toàn đúng. Có thể Yunho có những phẩm chất, đức tính phù hợp và có khả năng lãnh đạo, nhưng bên cạnh đó, anh cũng phải nỗ lực rất nhiều. Những người xung quanh cố gắng một thì Yunho nhìn vào đó và tự nhủ, mình phải cố gắng được hai, được ba lần như thế. Cho đến bây giờ, tính cách ấy đã ăn sâu vào con người này, biến anh trở thành một leader có thái độ và hành vi rất khôn khéo và chuyên nghiệp. Đáng ghét nhất là Yunho luôn tỏ ra cứng rắn trước mặt mọi người :( Cứng rắn và mạnh mẽ một cách đáng thương..

Em thích cách ss để những bức ảnh đen trắng ở phần đầu, cảm giác rất hợp. Còn những tấm màu ở cuối thì lại có màu sắc rõ ràng, sắc nét. 4 tấm Evisu liền nha :”) Nhưng em lại không thích việc ss viết tắt DB và việc bố trí 1 tấm ảnh màu lọt thỏm giữa những tấm đen trắng liền nhau, có vẻ hơi lạc lõng :|
Keen..

Phần này tràn ngập những bức ảnh Yunho trên sân khấu. Dù cho nó có đem lại cho anh bao nhiêu đớn đau, mồ hôi và nước mắt đi chăng nữa thì nó vẫn là nơi mà anh thuộc về. Em yêu Yunho cũng từ những biểu cảm vô cùng cuốn hút của anh trong MV Purple Line. Đến sau này mới biết, Yunho của sân khấu có biểu cảm khuôn mặt cực kỳ phong phú, có sức lôi cuốn vô cùng mãnh liệt. Chất giọng của Yunho không có gì đặc sắc, nếu k muốn nói là không hay T_T. Nhưng qua giọng hát trầm ấy, em thấy được một Yunho luôn cố gắng truyền tải cảm xúc của mình qua bài hát, và anh tin rằng khán giả cũng sẽ cảm nhận được điều ấy. Em rất thích tấm ảnh trong show tưởng niệm MJ mà Yunho mặc áo trắng, tóc thì đỏ rực màu đèn sk. Vô cùng nam tính. Nhất là khuôn mặt vô cùng xấc xược ấy XD

Bài viết trong phần này hay, quả thực Yunho và Cha Bong Gun có nhiều nét tương đồng :) Nhưng em không xem và không thích HTTG (ngoài xem ảnh và hú hét khi máu fangirl nổi lên XD) nên bài viết này dường như k để lại ấn tượng mạnh như những phần khác.

No pain no gain..

Về sự kiên cường và mạnh mẽ của Jung Yunho, em đã nói nhiều rồi nên sẽ không tiếp tục đề cập ở đây. Đoạn này lại có sự xuất hiện của một series đen trắng XD

Bài viết của ss thực sự đã khiến em cảm động.. Haiza, em đã rơi nước  mắt đấy :(

I wanna hug you from the back…

Dáng lưng của Yunho có một thời đã ám ảnh em trong từng giấc mơ. Đơn độc, lẻ loi và toát lên sự yếu đuối. Em yêu và thương lắm một Yunho như thế… Đọc đoạn trích từ Come To Play, em lại nhớ đến lần Yunho bị đầu độc rồi lại khóc. Vì sao một con người như thế lại phải hứng chịu những điều khủng khiếp đến như vậy? Vì sao? Trong một bài phỏng vấn gần đây, Yunho có tâm sự, từ lúc bị đầu độc, anh đâm ra sợ những gì người ta đưa cho mình, chỉ dám dùng đồ ăn thức uống của staff công ty hay các thành viên đưa cho. Quả thực vô cùng đau xót.

Hình ảnh phần này rất ổn, đặc biệt là tấm ở KYHD, trang có đoạn Come To Play ấy, trông hợp ghê luôn. Giá mà ss xoáy sâu thêm về hình ảnh mồ hôi và nước  mắt của Yunho thì em sẽ thích hơn nữa.

Optimistic..

Chủ nghĩa lạc quan :)

Lại một bài viết nữa của ss, và lại về một khía cạnh nữa của Yunho mà em suy nghĩ rất nhiều. Em yêu nụ cười của Yunho lắm. Đôi lúc nó rất hồn nhiên, trong sáng như nụ cười một
đứa trẻ. Đôi lúc nó lại bí ẩn, lạnh lùng. Và đôi khi nụ cười ấy trống rỗng, vô hồn một cách đáng sợ. Nụ cười của Yunho như tấm lá chắn của anh, nó cũng giúp anh tự bảo với mình cũng như nói với thế giới rằng “I’m OK”. Muốn quote lại bài viết của ss nhưng nếu thế thì em type lại toàn bộ quá :))

Warm heart..

Jung Yunho có một trái tim ấm áp. Tấm lòng anh như bao trải khắp nhân gian vậy. Yêu thương và che chở cho những người xung quanh như là bản năng của Yunho. Nghĩ thấy Jihye ắt hẳn phải hạnh phúc và tự hào về anh trai mình lắm ^^

Và thích nhất là Yunho rất yêu trẻ con. Em cực quý đàn ông yêu trẻ con, vì em cũng thế :”) Những lúc chơi với lũ trẻ là gương mặt anh như sáng bừng lên, trông yêu không thể tả :x Rồi lúc ẵm cô bé trong KJE’s Chocalate, vòng tay ấm áp của Yunho như muốn ôm trọn thân hình bé nhỏ tội nghiệp kia. Hình ảnh cô bé đút chocolate cho Yunho làm tim em nhảy tưng tưng như đánh lô tô vậy XD

Phần nhận xét của từng thành viên lại khiến em rất buồn và nhớ lúc trước đây, khi 5 người còn bên nhau. Nhưng dù sao em vẫn là a die-hard DB-5 fan, cố chấp yêu và cố chấp tin tưởng
họ. Dù cho đôi lúc bị bias HoMin trước những gì dồn dập ập đến T_T Em tin rằng, cho dù có bất cứ điều gì đã và đang xảy ra, những người vốn thuộc về nhau sẽ quay trở về bên nhau, phải không ss :)

Reply by Yunnie_chan

Làm PTB, điều mà ss thích là được đọc những phản hồi của người mua và cảm nhận rằng họ thấy được gì trong đó. Có lẽ nếu mua fan goodies nước ngoài thì sẽ không có cái sự sung sướng đó ^^

Trong mắt ss, Jung Yunho là con người khó hiểu thứ hai sau Shim Changmin.  Changmin là dạng người điềm tĩnh, nhưng cảm xúc lại thể hiện rõ trên mặt; anh ghét, anh sẽ thể hiện là mình ghét; anh thích, sẽ nhìn ra ngay. Changmin khó hiểu ở trong những suy nghĩ của mình – sâu sắc không ngờ với cái tuổi ấy – và khó hiểu vì bản thân. Changmin không cho phép mọi người biết quá sâu về con người mình. Còn Yunho,  em không thể hiểu trong đầu con người đó đang nghĩ gì, đang cảm thấy như thế nào. Trừ khi bản thân Yunho nói ra anh ghét điều này, anh thích điều nọ; còn không, chúng ta sẽ không hề biết nếu chỉ dựa vào hành vi và thái độ. Jung Yunho là người che đậy mình hoàn hảo, như có cái vỏ bọc để tự bảo vệ mình. Và để nhìn xuyên qua cái thứ dễ bị gọi là giả tạo ấy, không phải dễ.


Thường trong mỗi cuốn ptb, trang đầu là trang tóm lại toàn bộ nội dung PTB ấy, có thể so sánh nó với đoạn nhạc intro trong mỗi album vậy. Ss thích đoạn chủ đề của PTB Yunho, những câu hỏi rất day dứt, những câu hỏi mà con người này chưa-bao-giờ-nói-ra và bắt ép những người yêu mến anh ấy phải trả lời. Nhưng ngay cả những fan lâu năm của Yunho cũng chưa chắc trả lời ‘I know’ được hết những câu hỏi ấy. Vì ‘I know’ ở đây không còn đơn thuần chỉ là ‘ờ, em biết/em có nghe/ em có đọc/ em có thấy những việc đó‘;  I know ở đây là ‘em cảm nhận và hiểu được những điều anh đang cố gắng‘. Và đã yêu quý anh ấy, nghĩa là yêu quý những phần thật nhất của anh ấy, kể cả nó là một vết sẹo xấu xí đi chăng nữa ;)

“Unforgetable”

Ấn tượng đầu tiên của Yunho với ss là cái khí chất và đôi mắt cương quyết. Như em thấy đó, Jung Yunho không phải là con người khiến người ta dễ quên nếu mới gặp mặt một lần. Vì khi anh ta xuất hiện, người ta sẽ cảm thấy có một chút gì đó mà ss tạm gọi là ‘tư chất lãnh đạo’. Có những chuyện không phải cứ cố gắng là được. Ss thích khả năng lãnh đạo của Yunho vì chỉ cần nhìn, cũng biết anh ấy là leader, dù cho anh ta có khiêm tốn thu mình lại thế nào đi chăng nữa. Không màu mè, không làm những trò quá lố, không phát ngôn đao to búa lớn, nhưng nhìn vào vẫn nhận ra ai là leader và cảm thấy nể phục. Nhưng Yunho không phải là leader chỉ lo cho bản thân mình hay chỉ để mình tỏa sáng, khả năng kết nối và làm việc nhóm của anh ấy quả đáng khâm phục. Dù đôi lần ss mong ước anh ấy đừng ép buộc bản thân mình mạnh mẽ nhiều quá như thế, nhưng cũng phải thừa nhận, nếu anh ấy không có bản lĩnh như vậy, ss sẽ không quá yêu mến anh ấy như bây giờ =))

Cái việc để lọt một tấm màu là lỗi của ss, nhìn hơi vô duyên nhỉ em. Ss chỉ sợ cuốn này ảnh trắng đen nhiều quá thôi XD Ss thích những shoot hình chụp cho Evisu, vì cảm thấy nhiều mặt biểu cảm của Yunho trong đó. Một người mẫu thành công là một người phải thể hiện được chủ đề của bộ hình và cho thấy nét khác biệt của từng bộ hình đó. Có thể chưa được chuyên nghiệp, nhưng phải thể hiện được những nét mặt riêng, chứ không phải chỉ đơ một kiểu. Đặc biệt ss thích loạt hình chụp cho W Korea, loạt mà chụp kiểu ấn tượng ấy, concept rất hay. ;)

“Keen”

Em biết ss thích cái hình chủ đề của Keen đến thế nào không? Cảm nhận như chỉ trên sân khấu, anh ấy mới tỏa sáng nhất. Em nói đúng, Yunho hát không hay, chẳng có gì nổi bật ngoài tài nhảy. Nhưng người ta vẫn thấy có sức hút, vì sự nỗ lực của anh ấy. Xem anh ấy biểu diễn, người ta thấy sự nghiêm túc và đam mê, như anh ấy đã đem hết tình cảm dồn vào bài hát, khiến cho người ta trân trọng. Qua bài phỏng vấn với ARENA 37, ss muốn cho mọi người thấy cái tính cách ‘đã làm là làm tới cùng’, và cái tham vọng ‘ hoàn thiện bản thân trong những lĩnh vực khác’ của Yunho. Đó là điều đáng để chúng ta học hỏi.

‘No pain no gain’

Khỏi nói chắc em cũng biết, ss thích phần này nhất nhỉ? ^^ Thích từng bức ảnh, từng câu chữ và từng màu sắc trong đó luôn. Nhưng ss không nói về sự cố gắng mạnh mẽ của Jung Yunho, vì phần Keen đã nói rồi. Phần này là về những đau đớn, những tổn thương mà Jung Yunho phải chịu. Mọi hào quang đều có phần tối, mọi thứ đều có cái giá phải trả. Mồ hôi, nước mắt bỏ ra vì đam mê là điều cần phải có, và nó cũng không đáng gọi là sự đau đớn. Nhưng sự cô đơn, sự mệt mỏi, sự gắng chịu những điều không hay thì gây tổn thương còn kinh khủng hơn cả nước mắt và mồ hôi . Ss rất vui vì em thích bài viết của ss, và vui hơn nữa vì nó khiến em khóc. Những tấm ảnh trong phần này đều gợi cho ss những cảm xúc nhất định, có nhiều cái khó nói thành lời.

” Optimistic”


Ss ngẫm lại, có lẽ cuốn này phần nào cũng u ám, dù cho có cái phần nụ cười. Vì thế, ss khá thích phần này. Bài viết này có lẽ hơi đi ngược với những gì mọi người nghĩ, cũng khó mà khơi dậy sự cảm động của người đọc, nhưng nếu đọc chậm và kĩ, nó sẽ khiến người đọc phải suy nghĩ. Có thật nếu giờ anh ấy không cười khi đang mệt mỏi nữa thì mọi người sẽ vui hơn chăng, có phải là anh ấy đang cười nhiều đến mức ‘công nghiệp hóa’ không?…Ss cực thích cái niềm tin vào bản thân mạnh mẽ của Yunho. Có rất nhiều người tin tưởng người khác rất nhiều nhưng lại không tin vào sức mạnh của chính mình, không hề yêu quý bản thân, mỗi khi xảy ra thất bại hay khó khăn, họ thường dằn vặt bản thân mình. Họ không hề biết rằng bản thân chính là người bạn đồng hành, là chỗ dựa, và là sức mạnh tinh thần đáng trân trọng nhất. Không tin vào bản thân thì làm sao có thể khiến người khác đặt niềm tin vào mình.

“Warm”

Đây chắc là phần tươi sáng nhất, và ấm áp nhất ^^ Jung Yunho có bản chất tự nhiên là muốn che chở cho mọi người, và nhận phần thiệt thòi về mình – có lẽ sẽ là người cha tốt XD. Ss cũng thích hình ảnh lúc anh ấy chơi đùa với mấy đứa bé – lúc đó nhìn anh ấy tự nhiên và chân thật lắm. Ss đã lặng đi khi xem những hình ảnh của KJE Chocolate, sao con người đó có thể dịu dàng đến như thế và ân cần đến như thế. Lúc mà Yunho đút cho cô bé ăn, nhẹ nhàng thổi cho canh bớt nóng; cười xòa khi hỏi ‘Em biết anh là ai không?’ dù cho nhận được câu trả lời là ‘Dạ không’, dịu dàng cầm micro cho cô bé hát, kiên nhẫn bế cô bé trên tay suốt; chẳng ngôi sao, chẳng giả tạo, nó thật lắm. Nó làm cho ss cảm thấy ‘mình đã chọn đúng con người để mà yêu thương, và để mà cạnh tranh cùng’.

Phần nhận xét của từng người, ss công nhận là ss hơi đau nhói khi làm nó. Nhưng đó là những gì chân thật của họ, dù bây giờ có xảy ra chuyện gì thì trước đó, học cũng đã đối xử với nhau bằng những tình cảm chân thành. Đừng để những nỗi buồn che mờ những niềm vui họ đã mang đến. Và ss cũng như em wall facebook của ss toàn là về Homin. Nhưng ss thiết nghĩ, tình cảm không cần phải chứng tỏ cho người khác thấy, cũng không nhất thiết phải viết về JYJ để người khác biết mình là OT5 fan. Chỉ cần họ không hối tiếc với lựa chọn của mình, và có thể hạnh phúc từng ngày là đủ. Vì thế giới của người lớn và bản thân mỗi người họ, có những phức tạp riêng.

———

Ss viết nhiều quá đi, nhưng đang có hứng. Với lại ss rất thích bày tỏ quan điểm về những thứ mình làm ra, những thứ mà ss cất giấu trong mỗi bức ảnh, mỗi con chữ ^^

Cám ơn em vì bài review nhé, ss chờ bài của PTB Jae và Min đấy ~♥
With love
Yunnie. 
PTB ‘I Know’ – chi tiết và order tại đây:

http://yypro.wordpress.com/2011/02/20/ptb-yunho-i-know/

5 thoughts on “Just for ‘ I know’”

  1. Em chào ss ạh ^^,
    Có lẽ trong phần này mà em vào comment thì vô duyên quá, vì thật ra trong blog này chắc chỉ có duy nhất mình em không phải là người hâm mộ Dong Bang Shin Ki mà thôi. Nhưng không hiểu tại sao sau khi đọc qua cảm nhận của ss và những người khác, em lại muốn viết gì đó…. Xin lỗi ss nha TT __ TT !
    Em, từ trước tới giờ, không mấy quan tâm đến nhạc Hàn, và càng không thích fan của họ. Vì em tưởng rằng tất cả họ đều chỉ thích vẻ bề ngoài long lanh không 1 tì vết. Nhưng tất nhiên, em đã nhầm ^^. Mỗi người trong chúng ta, khi đã thần tượng 1 ai đó, chắc hẳn sẽ có cách thể hiện tình yêu đó theo 1 cách khác nhau. Và em vô tình đã khó chịu khi họ thể hiện tình yêu đối với thần tượng 1 cách mạnh mẽ đến như vậy. Cách nhìn của em hồi trước rất trẻ con và chủ quan, vì thế nên em đã nhìn mọi người chỉ theo cách mà mình suy nghĩ. Và đến bây giờ, khi em đã biết thần tượng ai đó rồi, thì em đã nhìn theo 1 cách khác. Tất nhiên em vẫn thoáng thấy khó chịu khi bắt gặp fan làm những hành động quá khích, nhưng em đã bắt đầu hiểu tại sao họ lại như vậy ^^.
    Rồi khi được biết đến blog của chị, thì cách suy nghĩ của em về fan Hàn, hay ít ra là fan của DBSK, đã thay đổi hẳn. Em từng đọc blog của 1 số fan cùng thần tượng với em, trong đó họ cũng viết chân thành lắm, nhưng sao em vẫn không cảm nhận được hết tình yêu họ giành cho thần tượng, chắc có lẽ em cũng không thích cách ghi ‘ thần tượng là tất cả ‘. Nhưng chị thì khác. Hình như từ trước tới giờ, em chưa từng đọc 1 câu nào trong blog của chị ghi câu tương tự như thế cả, nhưng những bài viết của chị thì nội dung còn ý nghĩa hơn thế nhiều. Và có lẽ vì thế mà em luôn thích đọc những bài viết của chị ^^. Một tình yêu không cần nói thẳng ra nhưng ai cũng biết đó là như thế nào. Mỗi lần đọc bài của chị là em lại nghĩ : ‘ Ah…. Thật sự dịu dàng đến thế này sao?’. Hạnh phúc đến run người khi người ấy nở nụ cười tỏa nắng, rơi nước mắt khi họ không thể khóc, và mình, có lẽ đang khóc giùm cả phần của họ nữa. Và tình yêu, như cách chị thể hiện, không cần phải nói ra nhưng nó làm người khác có thể thấu hiểu và nhói đau….
    Ôi, em làm nhảm nhiều quá ! Thật sự xin lỗi chị TT__TT!
    P/S: Năm nay chị có tiếp sức mùa thi không ạh? Hay là bán đồ lấy hên cho những thí sinh năm nay ấy? Tại em muốn mua cái gì đó từ chị để lấy hên trong mùa thi ấy mà ^^!

    1. Đâu bắt buộc phải là fan DB thì mới được comment hả em. Chị thực rất ngạc nhiên vì em không phải fan Kpop nói chung hay DB nói riêng mà lại quan tâm đến wp của chị ;)

      Thực ra chị không phải thích DB lâu năm, chắc tầm 2 năm thôi. Trước đó chị chưa từng quan tâm đến một idol group nào, và thực ra không để tâm đến DB luôn ấy chứ. Chị cũng có suy nghĩ rằng idol group hát cũng thều thào, chỉ được cái PR mạnh. Thời chị học cấp 3, lớp chị cũng không xem Kpop là đề tài được bàn tán nhiều; cũng có vài người là fan nhưng không thể hiện mạnh mẽ như mấy em bây giờ. Lúc đó chị nghe UK-US là chủ yếu, chị thích Avril Lavigne lắm ấy ;) Kpop thì chỉ có một người làm chị chú ý. Đó là Lee Soo Young unnie, sau khi nghe bài Grace, chị đã bay ngay ra tiệm đĩa mua ngay album (tất nhiên hồi đó là album copy chứ k phải official). Grace cũng là bài hát HQ đầu tiên chị học thuộc lời để hát theo. Nhưng tất nhiên Soo Young không phải idol group ;) Và nhạc Kpop chị nghe chủ yếu là OST phim thôi.

      Sau khi thi ĐH xong, ss luyện ‘Family Outing’. Rồi xem 1 tập có Yunho và Junsu tham gia, ấn tượng Yunho. Vô tình bạn copy cho 1 show của DB ‘Mnet Favourite’, như ss đã nói ấy, vì Yunho trong đó lại khác hẳn trong FO và lại thích một bài hát chị cũng rất thích. Và rồi từ từ, rơi vào sâu hơn =)) Nhiều lúc, chị cũng không hiểu vì sao bản thân lại yêu quý đến như vậy và làm những việc trước đó chị không bao giờ nghĩ mình sẽ làm. Nếu chỉ thích vì vẻ ngoài thì có lẽ chị đã không thích anh ấy và họ lâu đến như vậy. Vì bây giờ thiếu gì nhóm nhạc trẻ đẹp hơn nhiều, DB cũng không còn trong độ tuổi hút teen nữa. Nhạc của họ cũng không phải dễ nghe, nhất là những bài nhạc Nhật (nhưng đó lại là những bài chị thích nhất). Một người nào đó khiến chị thực sự bị cuốn hút và kính trọng phải là người mạnh mẽ hơn chị, khiến chị luôn muốn hoàn thiện bản thân hơn, là người những lúc yếu lòng có thể giúp chị đứng dậy, chị thích được che chở vì hiếm ai đem lại cho chị cảm giác che chở.

      Đối với riêng bản thân, chị không bao giờ xem ‘thần tượng là nhất, là thần, là thánh’. Nếu DB không biết khiêm tốn, không biết luôn biết nhìn lên để hiểu có nhiều người giỏi hơn mình mà phấn đấu hơn nữa thì chị sẽ không làm fan họ. So với những cây đại thụ của thế giới, họ còn thua nhiều mặt. Họ không phải hát hay nhất Kpop, Jpop; không phải đẹp nhất, không phải sáng tạo nhất; cũng không phải nghị lực nhất. Chị thích những con người biết mình còn nhiều khuyết điểm để tiếp tục hoàn thiện bản thân hơn là những con người được xây dựng hoàn hảo, không tì vết. Nên chị ghét nhất là đọc những dòng như ‘nỗ lực phi thường, tài năng hoàn mỹ’. Chị học mỹ thuật nên được biết về nhiều con người làm thay đổi cả cách tư duy của giới hội họa thế giới, nhiều người bỏ cả đời để giúp ngành mỹ thuật công nghiệp phát triển hơn. Họ còn chưa tự xưng mình tài năng hoàn mỹ, nỗ lực phi thường thì DB không thể nhận những chữ đó. Họ có tài năng bằng Leonart Da Vincy, bằng Mozart, bằng The Beatles? Họ có nghị lực bằng Bethoveen, bằng Marie Curie? Chị thích DB vì sự khiêm tốn và cố gắng hết sức mình của họ. Và đặc biệt là giọng hát và cách họ hòa âm, cùng thẩm mỹ âm nhạc khác biệt của họ. Những bài hát của họ không phải là đều hay, đều tốt, đều dễ thích ngay lần đầu. Có những bài lúc đầu chị thấy chán lắm, sau đó một thời gian sau, tự nhiên vào một thời điểm thích hợp, chị cảm nhận được nó theo một khía cạnh khác và bài hát cứ thấm dần. Nhất là lời bài hát của họ rất hay, đặc biệt những bài bộc lộ bản thân và khát vọng.

      Không phải mình em có ấn tượng không tốt về fan Kpop, chị cũng gặp nhiều người để lại ấn tượng xấu cho chị. Có cảm tưởng giờ đây khi Kpop tràn lan thì fan lại hời hợt hơn. Họ sẵn sàng nghe những giai điệu catchy mà nhiều khi lời vô nghĩa, sẵn sàng quay lưng với những người họ từng thần tượng…thật ra chị nghe Korean indie nhiều hơn Kpop, và trong số đó có nhiều giọng hát rất tuyệt vời. Nhưng họ không nổi tiếng bằng idol group vì dòng nhạc họ chọn không dễ nghe dễ thấm và họ không được PR mạnh. Kpop bây giờ nói thật là hơi bị nhàm, điều này khiến chị dạo này ít nghe nhạc Hàn mà toàn nghe UK-US.

      Ah mà em thích nhóm nào vậy? Arashi? KAT-TUN? Hey!Say!JUMP? News? Về Jpop ss nghe cũng nhiều người, chủ yếu là OST =)), vẫn ít nghe nhạc idol group, người mà ss theo dõi và nghe đầy đủ các album là Hikki-chan, Utada Hikaru với lại Tohoshinki ;). Nghe Hikki từ năm lớp 10, đến giờ vẫn thích chất giọng, cách hát và những bài hát của chị ấy rất nhiều. ♥

      P/s: lúc em thi là lúc chị đi học quân sự rồi. Cuối tháng 7 chị mới xong, nên thật tiếc là không thể gặp em được. Cố gắng em nhé ^^

      1. Ôi, thế thì tiếc quá nhỉ TT^TT!
        Àh, em thích Arashi ạh ^^! Em hơi bị ngạc nhiên về trí nhớ siêu hạng của chị đấy nhé! Em nhớ là mình nói rằng mình hâm mộ nhạc Nhật lâu lắc rồi, vậy mà chị còn nhớ sao O_O!

Leave a comment